Chuyện cũ của K ...


Cô ấy hỏi anh: Theo anh, trong tình yêu điều gì thật sự quan trọng hơn: yêu hay được yêu? Anh ấy trầm ngâm rồi trả lời: vậy theo em, để bay được thì cái gì thật sự quan trọng hơn đối với 1 con chim: cánh trái hay cánh phải? Cô ấy không hỏi nữa bởi vì cô đã biết câu trả lời...

Cô ấy hỏi anh: nếu sau này lấy nhau, anh có đảm bảo được hạnh phúc cho em không? Anh chỉ trả lời: không ai đảm bảo được điều đó, nhưng anh đảm bảo với em là anh sẽ cố gắng hết sức để thực hiện điều đó. Và nếu em không hạnh phúc, người đau lòng hơn sẽ là anh. Cô ấy không hỏi nữa bởi vì cô cũng chỉ cần có vậy.

Cô ấy hỏi anh: nếu sau này buộc phải chọn giữa gia đình hay bạn bè và người yêu, anh sẽ chọn ai? Anh trầm ngâm nhìn xa xăm: anh hy vọng cả đời này sẽ không phải gặp sự lựa chọn như thế bởi vì anh chọn như thế nào cũng trở thành người ...không tốt. Cô ấy ôm lấy anh khẽ nói: em cũng sẽ không bao giờ để anh phải có sự lựa chọn nghiệt ngã ấy.

Cô ấy hỏi anh: tại sao anh hay nắm tay em thế và cũng tập cho em thói quen đó? Anh chỉ bảo: Bởi vì những người đàn ông tự tin nắm tay người phụ nữ của mình ở mọi lúc mọi nơi mới là người đáng tin cậy nhất. Cô ấy khẽ nhẹ nhàng nắm tay anh.

Cô ấy hỏi anh: nếu sau này có nhiều người con gái khác xinh đẹp hơn em, tài giỏi hơn em quan tâm đến anh. Anh có còn yêu em không? Anh trả lời cô: trong tình yêu, sự so sánh là khập khiễng. Hiện tại, em vẫn là người anh thường nằm mơ thấy và cũng là người mỗi sáng thức dậy anh nhớ đến.

Cô ấy hỏi anh: nếu sau này vì lý do gì đó mà chúng ta không đến được với nhau thì sẽ như thế nào vậy anh? Anh trả lời rành rọt: em có thể nêu những lý do đó bây giờ để anh còn đủ thời gian mà giải quyết. Cô chợt nhớ đến lời anh nói khi xưa: cuộc đời anh là một đường thẳng, có rẽ ngang cũng chỉ là để gặp em. Gặp được em đã là điều khó khăn và cũng là điều tuyệt vời nhất rồi.

Cô ấy hỏi anh: có cách nào nói lời chia tay mà không làm người kia đau khổ không anh? Anh nhìn sâu vào mắt cô: không có cách nào, em à. Có tình thì tất sẽ có đớn đau. Không tránh khỏi được. Cô lặng im bởi vì cho dù thế nào cô cũng không hề muốn điều đó xảy ra với anh.

Cô lại hỏi anh: nếu sau này lấy nhau, điều anh muốn nhất trong gia đình mình là gì? Anh trả lời: đó là mỗi sáng chúng ta ôm nhau từ biệt đi làm và chiều về chúng ta cũng ôm nhau vì được gặp lại nhau. Cô hỏi anh: điều đó khó khăn lắm sao? Anh nhìn xa xôi: nếu em có thể làm được điều đó cả đời với một cảm giác tự nguyện, em sẽ thấy nó không hề dễ. Cô không nói nữa bởi cô tin rằng anh đúng.

Cô ấy hỏi anh: Thế nào là một tình yêu bền lâu ? Anh trầm ngâm: trong cuộc đời chúng ta, một số người thoáng qua. Một số người khác ở lại lâu hơn rồi cũng rời xa. Chỉ có những ai bình yên đi với chúng ta theo năm tháng mới là bền lâu. Cô nhìn xa xăm, như đang suy nghĩ về cái gọi là "bình yên theo năm tháng". Anh nói thêm: bình yên nghĩa là cho dù chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn có một niềm tin, một chỗ dựa để mà trông chờ, để mà không cảm thấy mìnhđánh mất tất cả.

Nước mắt lăn dài trên má, cô nói: Định mệnh cho chúng ta gặp nhau ngày hôm đó...
Anh khẽ nắm tay cô: Đúng vậy. Cho nên anh không cam lòng để số phận đưa em đi theo một hướng mà không có sự hiện diện của anh.

K viết tặng Một người
(26.04.2012)

Comments

Unknown said…
Chú viết tặng người thương của chú ạ?

Popular Posts