Mùa thu này không anh


TTO - Thụy Điển đã vào thu, chút nắng hiếm hoi còn lưu luyến trên những ngôi nhà cổ ưu tư nằm trong khu vườn xinh xắn. Chiều nay chẳng hiểu vì lẽ gì, bàn chân em cứ lần lượt bước qua những con phố quen thuộc đã từng in dấu bước chân chúng mình.

Bao nhiêu kỷ niệm tưởng như chôn sâu trong trái tim bỗng chốc ùa về.

Có lẽ mùa thu ở xứ Bắc Âu thơ mộng này dễ khiến lòng người rung động. Con đường này anh từng đưa em đi học, góc phố này mình từng ngồi xuýt xoa nhâm nhi ly kem trong trời đông lạnh giá, cả con đường nhỏ anh chở em trên chiếc xe đạp, em cứ mải miết nhìn ảnh chúng mình phản chiếu qua từng ô kính hai bên đường.

Phía bên kia là sân chơi cho trẻ con mà em nhất định đòi anh phải chụp ảnh cho em trên chiếc cầu trượt. Mà phải rồi, cả con đường em tiễn anh ra ga nữa. Một mùa thu rồi phải không anh?

Sẽ chẳng bao giờ em quên ánh mắt của anh vào ngày em nói cho anh quyết định của mình: “Anh, em sẽ ở lại”. Đáp lại ánh mắt tha thiết van nài anh ở lại của em, anh chỉ mỉm cười khẽ bảo: “Anh ở đây sẽ tốt cho anh, cho em, nhưng nếu anh trở về sẽ tốt cho rất nhiều người. Gia đình cần anh”.

Rồi em tìm thấy trong mắt anh, không phải là mất mát, không phải là hẫng hụt, mà là nét cương nghị lẫn chút gì như trách móc. Ánh mắt ấy đã bao lần ám ảnh em trong những cơn mơ, để rồi khi tỉnh dậy, em nghe thấy môi mình mặn chát.

Có đôi lúc em tự hỏi mình, rằng nếu em bớt ích kỷ đi đôi chút, nếu em yêu anh nhiều hơn yêu cuộc sống và mảnh đất này, có lẽ giờ này em và anh đã lại cùng nhau sánh bước dưới thời thu Hà Nội. Nhưng tiếc nuối cũng đâu mang anh về lại bên em. Em gạt mọi cảm xúc, giấu nước mắt sau những nụ cười và vùi đầu vào học.

Em đã kiêu hãnh đi qua một mùa đông băng giá, một mùa xuân ấm áp và một mùa hạ nắng vàng như trải mật mà không có anh ở bên. Nhưng bước chân của mùa thu khiến em sợ hãi. Mùa thu năm trước, gió cuốn lá vàng và cuốn cả anh đi. Mùa thu năm nay, em nghe trong gió tiếng lá vàng xào xạc và cả tiếng thổn thức của lòng mình.

Như bao lần khác, em lại tự dặn mình phải mạnh mẽ lên.

ANNA NGUYEN

Karoline: Mùa thu ở Đức cũng buồn man mác như thế. Không dám đếm ngày trở về...vì ngày đó còn rất xa.

Comments

Popular Posts