9 năm 8 tháng 11 ngày

Ngày...tháng...năm
Anh và cô bé cùng học luyện thi đại học. Có lần cô bé bảo anh: "Em mơ ước sau này có thể chơi được đàn piano, sẽ đàn cho anh bản nhạc mà anh yêu thích. Sau này có thể em rời xa tất cả nhưng chẳng bao giờ rời xa anh". Rồi 2 đứa đậu đại học chỉ có điều cách nhau 800 cây số. Không gian và thời gian cũng có thể xóa nhòa hết mọi cảm xúc. Trong lá thư cuối cùng, anh viết cho cô bé "anh vẫn cầu mong em hạnh phúc"
Ngày...tháng...năm
Ra trường anh ở lại Sài Gòn, chẳng thể về quê như lời đã hứa, chẳng còn gì đợi chờ anh ở đó. Gặp lại cô bé sau 5 năm, cô bé giờ khác nhiều, vẻ già dặn hiện rõ trên khuôn mặt. Cố làm ra vẻ cuộc sống bình yên nhưng anh biết cô bé chẳng thể sống một cuộc sống như mình mong muốn. Biết làm sao được, đau khổ nhất là khi nhìn những người thân yêu rời xa mình mà không có cách nào khác được. Dù thế nào, tận đáy lòng anh, vẫn còn một chỗ dành cho những ngày tháng xa xưa với những kỷ niệm chẳng thể nào quên được. Cuộc sống là một chuỗi dài những khoảnh khắc vui buồn. Và anh trưởng thành lên từ những khoảnh khắc đó.
Ngày...tháng...năm
Mỗi người đeo đuổi một cuộc sống riêng, trải qua vài mối tình nhưng rồi cuối cùng vẫn cô đơn. Anh một mình vì hình ảnh ngày xưa in đậm quá, cô bé vẫn cô đơn vì cuộc sống quá khắc nghiệt. 27 tuổi, cô bé mơ ước về một gia đình ấm cúng, về một ngày sẽ đàn cho anh một bản nhạc mà anh thích: If we hold on together. Cuộc sống chẳng chờ đợi ai. Anh bảo: em có tất cả những gì người khác muốn, nhưng lại không có những điều mọi người đều có. Sự im lặng vỡ òa, anh đọc trong mắt cô bé nỗi xót xa. Tiếc thay, có những bước ngoặc trong cuộc đời, bước qua rồi chẳng bao giờ quay lại được.
Ngày...tháng...năm
Anh gặp lại cô bé sau 4 năm sống ở nước ngoài. Vẫn là sự im lặng đến nhẫn nại. Đêm đầu tiên anh lặng người nghe cô bé đàn bản nhạc If we hold on together. Sự trong trẻo, bình yên đến vô cùng. Đó là sự cố gắng vượt bậc của một quá trình. Cô bé giờ đang hạnh phúc với những gì đã chọn. Anh cảm giác bình yên bên cô bé. Tất cả đã qua, chỉ còn lại những điều tốt đẹp nhất. Cuối cùng những ước mơ của một thời đã thành hiện thực.
Gần 10 năm trôi qua, có những thứ nhạt nhòa cùng năm tháng. Nhưng cũng có những điều in đậm theo tháng năm. Kỷ niệm không nhất thiết phải vui hay buồn mà bởi vì nó không xảy ra một lần nữa và cũng không ai quên được. Nếu thời gian có quay trở lại, anh sẽ vẫn bên cô bé như đã từng, chẳng thể khác được.
Anh cảm nhận được sự ý nghĩa của những tháng ngày như thế.
Chẳng bao giờ trễ cả, vẫn còn ai đó yêu thương bạn.
Karoline.
Comments