Mong manh
Cứ ngỡ rằng thời gian làm quên lãng
Nỗi niềm riêng đôi lứa với trái ngang
Gặp gỡ hôm nay lòng quá ngỡ ngàng...
Ngày xưa ấy hiện về sâu trong mắt!
Người xưa đó! gần nhau trong gang tấc
Vẫn vương thơ khép nép dáng dịu dàng
Lại xa vời tựa một chuyến đò ngang
Lạnh lẽo sang sông chiều buồn tiễn biệt
Đã qua thời ngọt bùi luyến tiếc
Mưa nắng bao mùa ngờ nghệch tóc xanh
Mộng tình mơ nuôi dưỡng mong manh
Biết ra sao? sao lòng thôi sóng gió?
Bản tình ca thiết tha sầu mắt đỏ
Ấp ủ đêm ngày trăn trở thực hư
Nét nhạt nhòa đưa đẩy vội tháng tư
Bồng bênh vô định như thuyền lòng vô định...
Thiên đường uyên ương mỗi người một ghánh!
Đã chia ngang, hai hướng rẽ ghập nghềnh...
Người đêm tàn vỗ giấc ngủ chênh vênh
Kẻ gói gém con tim một - lần - thêm trầy xướt
Gặp gỡ hôm nay mấy ai nào đoán trước
Giấc mơ hoa bạc, lỡ khách đa tình
Đã đành lòng như sương trước bình minh
Tan vào sợi nắng cho phai đời định sẵn.
Ngày xưa ơi biết khi nào chìm lắng...
Hạnh phúc khổ đau hóa tất cả vô thường?
Một ngày đẹp trời hoa nở bướm yêu đương
Không còn mang nặng khối ưu tư từng lỡ...?
Có hiểu đâu, thời gian như cơn gió
Bay muôn phương rồi cũng lại quay về
Người muốn quên mà sao vẫn nặng thề
Hay bởi tại tim mình mong manh quá... ?
from www.www.www
Comments