Chuyện viên gạch nhỏ


Người thầy bước vào lớp, học sinh hiện diện không đầy phân nửa. Thầy cầm xấp đơn xin nghỉ học trên bàn , mắt khẽ lướt qua những dòng chữ ghi vội. Có hàng đống lý do “chính đáng“ để nghỉ, kèm chữ ký phụ huynh được “sao chép “một cách thô vụng. Thầy biết lý do tại sao các em vắng mặt nhiều đến vậy, trong khi đó chỉ hai tiết học trước thầy đưa sổ đầu bài lên cho cả lớp xem lớp hiện diện đầy đủ.

Thầy bắt đầu bài giảng của mình bằng một cậu chuyện :

Có một cậu bé nọ, trên đường về nhà đã đạp phải một viên gạch nhỏ. Cậu bực bội đá viên gạch vào lề đường và sau đó thản nhiên đi tiếp. Cậu nôn nóng muốn về sớm để xem chiếc bàn học cha cậu mới mua tặng. Chiếc bàn thật đẹp, nhưng chẳng may phải kê ở một chổ đất không bằng phẳng lắm nên cứ thấy chông chênh, cần kiếm một vật gì đó để chêm ở chân bàn. Cậu bé vụt nhớ ra viên gạch nhỏ mình đã đạp phải trên đường đi. Viên gạch nhỏ bên đường ấy đã kê sát chân bàn thật hoàn hảo và tiện lợi.

Câu chuyện kể được ngừng lại. Nhìn một lượt khắp phòng, thầy nói tiếp:

Môn học thầy giảng cho các em cũng giống như viên gạch nhỏ đó. Môn học này là môn phụ, trong suy nghỉ của các em và nhiều người là như thế, bởi môn học này chưa bao giờ môn học này được thi tốt nghiệp. Nhưng mai sau trên con đường dấn thân vào đời, một môn học phụ, một viên gạch nhỏ cũng sẽ làm cho bản thân mỗi người hoàn hảo hơn, phải không ? Cuộc đời không phải chỉ là những lần thi cử…

(from internet)

Comments

Popular Posts