Những câu chuyện quá ngắn

Đó là sự tỉnh ngộ nhẹ nhàng.
Chuyến bay 5 tiếng đã kết thúc, ông kéo vali vội vàng lên taxi và thẳng hướng căn nhà với ống khói nhỏ cùng hai cửa sổ màu xanh dương nhạt. Ông nói với người lái xe dừng xa nhà một chút, vì ông muốn đi bộ. Lặng lẽ mở của bước vào nhà, ông thả áo lên chiếc ghế dài và ngồi xuống giường: "Thưa mẹ, nơi con đầy giông bão và sấm sét. Mẹ cho con ngủ chung nhé". Bà lão dang tay ra, và ông nắm khẽ vào vòng tay đó. Ông ngủ một giấc dài, quăng chiếc điện thoại vào gầm tủ khi nó rung lên liên tục. Tin nhắn: "Thưa ngài tổng thống, tư lệnh mời ngài có tiệc".
Đó là sự nồng nàn trong hạnh phúc bé nhỏ.
Một chàng nghệ sĩ hàng đêm quay cuồng trong Rock nặng, chàng ngợi ca cuộc đời, gào thét cho tự do, gầm rú chống chiến tranh, hay réo rắt bên cây guitar điện. Rồi một ngày chàng một mình trên phố, ngẩn ngơ trước giọng Pop ngọt ngào phát ra từ cô ca sĩ. Nó mỏng manh nhưng ấm áp nao lòng. Vậy mà xưa nay Pop với chàng là thù địch...
Đó là nét lặng của cuộc sống.
- Trong hoàng hôn lãng đãng, ánh sánh cuối cùng của ngày bao trùm lên anh, tôi bỗng thấy Dĩ Thâm cô đơn hơn bao giờ hết. “Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ.” - Anh ấy nói: “Anh không muốn tạm bợ.”
- Men theo cánh tay anh, khoảnh khăc dựa vào lòng anh, Tô Vận Cẩm nhớ đến câu cuối cùng mình nói với Chương Tấn Nhân hôm ấy: “…Con không thể. Chẳng ai bảo đảm được hạnh phúc cả, nhưng điều con có thể nói với cô là, nếu như Trình Tranh không hạnh phúc, con sẽ còn đau lòng hơn cả cô nữa"
-"Thực ra anh đứng gọi điện ngay dưới bốt điện thoại dưới ký túc xá của em, anh nhìn thấy em đi về phía cậu ấy và cười rất tươi, lúc đó anh nghĩ, kể cả người đó là anh, chưa chắc anh đã làm cho nụ cười của em được như thế."
-"Cô chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày, người ấy lại giúp cô xếp hàng mua cơm, giúp cô xách bình nước nóng, sẽ đợi cô học xong, mua đồ ăn vặt… Anh không thích hợp để làm những chuyện này. Tuy rằng cô rất thích. Nhưng để cô hưởng thụ như lẽ đương nhiên như vậy, sẽ cảm thấy bất an. Đêm mùa hạ yên tĩnh, chỉ có tiếng lá xào xạc khi gió lướt qua trên đỉnh đầu. “Vi Vi".Tiêu Nại bỗng gọi tên cô, anh nhìn cô, ánh mắt có sự nghiêm túc bất ngờ, “Lần đầu anh ở cạnh con gái, thường xuyên không biết phải làm gì, nhưng ít nhất thì những chuyện người khác làm, anh cũng phải làm được.”
Vi Vi nhìn anh, ngẩn ngơ. Ánh sao giăng đầy, ánh điện lấp lánh, nhưng trong thời khắc này, cô chỉ nhìn thấy mỗi ánh sao trong mắt anh.".
Đó là tình yêu
Karoline
Comments