Ra đi

Trong đời chúng ta, ai cũng có ít nhất một lần ra đi. Dù gần hay xa, dù để làm gì thì "những chuyến đi" cũng mang một ý nghĩa nào đó. Có thể là kiếm tìm, có thể là trốn chạy, có thể là phiêu lưu. Với tôi, "ra đi là để được trở về".
Một đêm mưa...
Cơn mưa nặng hạt đổ ào ào giữa đêm hè oi bức. Cả không gian bao la của thành phố chếnh choáng, lòe nhòe trong màn nước trắng xóa. Ô cửa kính phòng anh lấm lem những dòng chảy nguệch ngoạc nằm chồng chất lên nhau, tạo ra những đường nét rối tung không hình dạng. Chúng ta đã bên nhau lần sau cuối. Mặc cho chỉ là một giờ ngắn ngủi. Mặc cho trái tim hai đứa than khóc. Mặc cho lời hứa hẹn ngày về ngủ quên. Lúc ấy, chỉ còn lại chao đảo những nụ hôn, những vòng tay ghì chặt...
Một ngày nắng. Anh đi...
Đám cưới em, anh gửi một tấm thiệp với lời chúc thật ngắn: "Dù sao đi nữa, anh vẫn yêu em..!". Chồng em quay mặt giấu ánh mắt buồn sau chiếc áo cưới màu lam dìu dịu - màu chúng mình yêu thích và còn định lấy nó làm tên cho con sau này.
Đêm "giao bôi", em nằm trơ như khúc gỗ mục nát chực rữa ra sau cơn mưa to, rồi chảy theo dòng cuốn của thứ nước đục ngầu, sủi đầy bùn đất trên những con đường đất lầy lội quê em. Rồi chồng em ngủ say, tiếng ngáy bật ra rất khẽ nhưng đủ để em thấy gờn gợn... Em ngồi dậy, bật laptop, đọc lại lá thư anh viết trước ngày cưới vợ. Nhiều quá! Cả một mùa thu mưa bay và hoa cúc héo tàn ủ rũ... Còn lại thứ duy nhất trong em, trong tâm trí đứa con gái đang đủ đầy niềm tin và hy vọng về tình yêu là đây:
"Là yêu thương nên anh ra đi. Là cuộc đời "của chúng ta" nên anh phải tìm kiếm. Là "em và tương lai" nên anh bôn ba mòn mỏi. Là "Lam trong mơ ước" nên anh quyết kiên trì. Nhưng rồi cuối cùng: Là thằng hèn nên anh quên lối về. Là xa mặt cách lòng... nên ta mất nhau! Xin lỗi em..."
Trời hè oi bức mà toàn thân em run lên từng bậc... Tay lạnh, mắt nhòe. Chồng em đứng sau lưng, đặt tay lên bờ vai rưng rức của em bóp thật nhẹ: "Vào đây anh quạt cho ngủ. Trời nóng quá phải không em...?"
***
10/01/2010
- Em sinh con. Đứa con gái bụ bẫm nặng trịch và to tròn như trái mít. Mắt mũi miệng giống em như đúc. Duy chỉ đôi lông mày thì khác, không giống em cũng chẳng giống ba nó. Đôi lông mày ấy làm em nặng lòng! Em đặt tên con là Lam. Chồng em bảo "Tên nghe hay! Mẹ thích văn chương nên tên con cũng đặc biệt. Đặc biệt lắm em ạ!". Em thấy vệt nắng héo hắt ban chiều nằm chắn ngang đôi mắt của chồng em...
09/01/2035
- Trước ngày Lam lấy chồng, nhìn trong mớ áo cưới con bé thuê, em giật mình! Chỉ một màu duy nhất: màu lam! Đêm ấy, em thấy Lam ngồi tư lự nơi ban công với những chậu cúc vàng đại đóa. Trời đêm cao lồng lộng, gió thổi miên man quật vào da tím tái... quật cả vào mắt nó. Em thấy nơi đáy mắt sâu thẳm của con gái em một thứ nước sóng sánh, rơi xuống nền gạch như những giọt ngọc trong suốt.
10/01/2035
- Đám cưới vỡ! Cô dâu biến mất. Bà con ra về buông lại lời ong tiếng ve. Chồng em lặng lẽ nắm tay em thật chặt và đặt vào đó một phong thư của con em. Trước khi để em lại một mình, chồng em nhìn vào mắt em thật lâu và nói: "Em đã không dám ra đi, nên em chưa bao giờ được trở về đúng với nơi mà em mong ước. Vậy thì hãy để con chúng ta ra đi... Rồi nó sẽ được trở về với nơi mà nó muốn, nơi nó cảm thấy hạnh phúc vì có tình yêu... Riêng anh, anh đã không ra đi bởi anh cũng đã làm một "chuyến đi" để đến được với em. Anh cảm thấy mình được "trở về" khi sống cạnh em, dù là sự "trở về" đơn độc. Anh yêu em!"
Em lật phong thư của con, vẻn vẹn một dòng chữ màu lam xanh nhói buốt: "Ra đi là để được trở về. Con sẽ về, mẹ ạ! Tha thứ cho con!"...
***
Đêm ấy, trời mưa to...
Lần đầu tiên em cùng chồng có một đêm nồng say thật sự trong tay nhau sau hơn 20 năm chung sống. Em cảm thấy mình như được trở về sau một chặng đường dài để tâm hồn ra đi bôn ba trèo đèo vượt suối. Và em ngồi viết lại câu chuyện này cho anh, chỉ muốn nói với anh điều kì diệu của cuộc đời: Nơi nào có tình yêu, nơi ấy sẽ là điểm trở về của "những chuyến đi xa"...
Melbourne - Ngày tâm trạng cuối tháng 9/2007
Vân Lam
Comments